Điều đáng tiếc bạn nên nhận ra trước khi rời ghế giảng đường!

Share

Bài viết là một sự trải lòng chân thành của tác giả với những bạn sinh viên còn trên giảng đường. Bên cạnh sự bốc trần những cái sai mà giới sinh viên thường xuyên mắc phải, tác giả còn đưa ra những lời khuyên vô cùng thiết thực cho các bạn. Mong rằng bài viết sẽ giúp các bạn trẻ trên con đường xây dựng sự nghiệp cho chính mình.

Thân gởi những suy nghĩ về tương lai của các bạn trẻ..
Những cử nhân tương lai, những bạn tân sinh viên thân mến, bên cạnh những điểm nổi bật, thì môi trường đại học còn có nhiều, có rất nhiều những khoảng trống mà các bạn chưa biết. Mình buộc phải nói thẳng cho các bạn biết một sự thật,  rằng: lên đại học không phải là để nghỉ ngơi và học đại học không phải là chuyện dễ như người ta vẫn đồn đại. Có phải một số bạnđang dự định dành năm nhất của mình để xả hơi, để lấy lại sức sau 3 năm dùi mài kinh sử đêm ngày đúng không? Tại sao mình biết? Bởi vì  bản thân mình và những người bạn của mình từng có suy nghĩ như thế và mãi sau này chúng mình đã chua xót nhận ra đó là sai lầm. Các bạn à,  có lẽ các bạn chưa biết được rằng, có rất nhiều người đã đánh mất chính bản thân mình kể từ lúc họ còn là sinh viên. Họ không còn giữ được sự quyết tâm, nỗ lực, bản lĩnh đương đầu với thử thách như trước nữa. Trước đây nếu họ có thể thức đến 2, 3 giờ sáng, học vô số sách luyện thi để ôn thi đại học thì giờ đây có nhiều cuốn giáo trình ngày mai thi mà hôm nay chưa chắc họ đọc qua. Họ thường xuyên than vản bảo việc học ở trường rất vất vả. Nhưng thật sự thì trận chiến lớn nhất của họ là vật lộn với một cơ thể mệt mỏi để dậy sớm vào buổi sáng và lê chân lên giảng đường điểm danh cho kịp giờ.

Họ, những người có thể dành cả đêm chơi đế chế, dota, đọc tiểu thuyết, lướt facebook, xem phim Hàn nhưng bảo họ đi làm bài tập nhóm, họ đáp rằng: “đợt này bận quá, nhóm làm đi rồi ghi tên tớ vào với, ít hôm mời cả nhóm đi ăn chè”. Ai đó hẹn họ lên Garena để “chiến đấu” họ sẽ không muộn màng 1 phút nào nhưng hẹn họ đến trường tập thuyết trình thì họ sẽ cho bạn “hát điệp khúc chờ đợi” ít nhất là 30 phút. Họ có thể chém gió như bão về thể loại A đến thể loại Z, chém gió sôi nổi, chém gió vô biên, trở thành những vị giáo sư chém gió vô địch, nhưng khi ở trên lớp, chúng ta bảo họ phát biểu ý kiến của mình thì họ im bặt, mỉm cười và đẩy trách nhiệm cho ta. Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng từng trải qua những cung bậc này của thời sinh viên đúng không nào. Nhưng không phải ai cũng để nó trở thành những cung bậc của cảm xúc thời sinh viên, và một số người bạn của chúng ta chọn cách sống chung và đắm chìm trong game, trong phim ảnh, trong những câu chuyện pím. Và rồi như một quy luật tất yếu, họ “trụ” lại trên giảng đường không quá mốn mùa thu.

Các bạn của tôi ơi, chúng ta không có thời gian để tự cho bản thân mình nghỉ ngơi đâu. Bốn năm đại học không phải là nhiều để các bạncó thể thu nhập cho đủ kiến thức, rèn luyện kỹ năng, làm giàu vốn sống và kinh nghiệm của mình. Hỡi những nhà giáo tương lai, cầm tấm bằng đại học trên tay các bạn không thể dạy giỏi ngay. Hỡi những nhà luật tương lai, chỉ cần cầm tấm bằng đại học  trên tay, các bạn có thể trở thành những nhà hùng biện tài ba gay không? Hỡi những nhà báo tương lai, nếu không đánh đổi bằng mồ hôi, máu và sự khổ luyện thì những bài viết của các bạn liệu có hay và thành công? Mình cam đoan rằng, tất cả chúng ta đều đồng ý là không thể chỉ cần cầm tấm bằng trên tay là tức thì trở thành thần đồng. Ngọc bất trác bất thành. Người không chui rèn trong gian khó tất không thành bậc hiền tài. Cho nên đừng dễ dãi với bản thân phút giây nào hết. Ngay từ bây giờ, chúng ta phải vẽ ra con đường cho chính mình, 5 năm nữa tôi là ai? 10 năm nữa tôi là ai?  100 năm nữa tôi là ai?.

Nếu các bạn sợ phải cố gắng, phải chăm chỉ, không phải cố gắng, phải nỗ lực từng ngày, phải học học học nữa thì các bạn hãy cứ chạy đi, rồi các bạn sẽ phát hiện ra cuộc sống của các bạn vô vị, chán ngán như thế nào. Các bạn có thể hỏi những sinh viên năm 2, năm 3, nhiều người thú thực cũng cảm thấy cuộc sống của mình vô vị, nhạt nhẽo lắm, họ cũng muốn thay đổi nhưng đã có muộn, họ đánh mất đi những vốn liếng quý giá của mình rồi.

Các bạn ơi! Đừng để khi chết đuối rồi mới tiếc mình tại sao trước đó không tập bơi!

Đến một lúc nào đó các bạn cũng sẽ nghe nhiều người bảo với các bạn rằng: “Học thì học chưa biết sau này ra sao”, “Thời này có bằng giỏi ra trường cũng chưa chắc kiếm được việc”, “Mình không phải con ông cháu cha, không có ô có dù nên an phận thôi”, và những câu đại loại như thế. Nếu các bạn nghe được như thế hãy im lặng và tự nhủ rằng: “Ta không thể suy nghĩ tầm thường như thế được”. Họ nghĩ rằng học là để thi, thi điểm cao để lấy bằng. Nhưng các bạn phải nghĩ khác: việc học không giới hạn ở trường lớp, ở thầy cô. Ta  phải học từ nhiều thứ. Học kiến thức, học kỹ năng, học thái độ, bởi vì không bao giờ thiệt thòi khi bỏ công sức ra học tập. Hãy học từ những thứ đơn giản như cách nói hợp lòng người cho đến học cách giải quyết những khó khăn trong công việc, hãy học từ những hành động nhỏ nhất cho đến những quy luật triết học chung nhất của cuộc sống.

Giả sử là một chủ doanh nghiệp, các bạn sẽ lựa chọn ai, có thể là ai khác nữa ngoài những người có thể làm được việc, mang lại giá trị, lợi ích cho mình.Cho nên đừng lo nghĩ nhiều đến chuyện xin việc, mà thay vào đó việc các bạn phải lo đó là học, là rèn luyện, là trải nghiệm. Hãy nổ lực để làm giàu giá trị  của chình  mình bằng kiến thức, kỹ năng từng ngày. Nếu sau này cầm hồ sơ đi xin việc, có công ty nào từ chối các bạn vì bằng không đẹp mà không xét bạn khả năng của các bạn đến đâu, các bạn nên vui vì ít nhất, các bạn không phải làm việc cho một công ty chỉ đánh giá con người bằng cái bằng. Thử nghĩ xem bạn đối với những công ty như thế, nếu các bạn là nhân viên, nỗ lực, cống hiến của bản thân có được đánh giá công bằng hay không?

Một điều nữa, là người trẻ, các bạn đừng bao giờ ngại đi, ngại học hỏi, ngại làm cho dù làm sai đi chăng nữa.  Đừng ngồi một chỗ rồi nghĩ mình phải làm như thế này như thế kia, mơ tưởng này nọ, lo sợ lung tung. Các bạn phải đứng dậy, bước đi, phải xắn ống tay áo lên và làm. Cho dù không chắc chắn thành công nhưng bài học từ thất bại còn quý giá và đáng nhớ hơn nhiều các bạn à. Câu này cho dù ở thời đại nào vẫn luôn đúng: “Thất bại là mẹ của thành công”, “Ta dễ dàng quên đi vị ngọt của những viên kẹo, nhưng những đau đớn trong tình yêu và trái đắng trong sự nghiệp sẽ làm ta nhớ mãi, nhớ đến suốt đời”.

Đừng chỉ chúi đầu cắm cổ vào mớ giáo trình, bài tập trên lớp và áp lực những kỳ thi, những cái đó cần nhưng chưa đủ. Thế giới lý thuyết và thế giới bên ngoài rất khác nhau nên các bạn phải đi mới biết được. Đừng ngại tham gia các câu lạc bộ, tổ chức tình nguyện, đó thực sự là một môi trường rất tốt để các bạn học hỏi. Nhưng cũng đừng lấy việc tham gia ấy làm cái cớ để các bạnlơ là việc học, để các bạnđỗ lỗi cho việc lười nhác. Các bạn phải tự làm cho mình thay đổi, làm cho mình tốt lên đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện làm điều gì đó tốt cho cộng đồng, hãy làm gương để mọi người học theo.

Các bạn phải biết làm bản thân mình khác biệt từng ngày. Trên thế giới có hơn 7 tỷ người, những người có suy nghĩ tích cực, có ý chí phấn đấu cố gắng sẽ xếp hàng đầu tiên và là những người nhận được cơ hội để phát triển. Hãy hỏi mình từng ngày rằng hôm nay mình đã làm được gì để “khác” với mình hôm qua, để “khác” với những người xung quanh, để có thể nâng vị trí của mình trong bảng xếp hạng của hơn 8 tỷ người trên thế giới.

Các bạn còn trẻ nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện im lặng. Hãy dám tự tin thể hiện những suy nghĩ của bạn cho dù trước đây như thế nào. Có thể sợ người ta nói này nói nọ,  có thể suy nghĩ chưa hoàn toàn đúng và sẽ bị cười. Nhưng phải nói, các bạn phải nói ra thì mới có cơ hội nhận ra mình đúng hay sai. Phải nói các bạn mới rèn luyện được bản lĩnh của mình, mới tập cách bảo vệ chính kiến của mình.

Các bạn còn trẻ nên đừng sợ! Đừng vì sự sợ hãi vô căn cứ mà bỏ lỡ đi những cơ hội đáng giá.
Các bạn hãy kết bạn mỗi ngày nhưng đừng bao giờ tầm thường hóa tình bạn. Là một người bạn, chúng ta phải nghĩ đến sứ mệnh của mình: làm cho bạn mình tốt lên. Cho dù các bạn có phải nói thẳng rằng: “Mày đã sai. Mày phải như thế này mới đúng”, rồi sau đó bạn ta giận ta 1 tháng, 1 năm không thèm nói chuyện đi chăng nữa, thì ta vẫn phải nói. Nếu hôm nay chúng ta lờ đi những sự sai sót của bạn, những suy nghĩ lệch hướng của bạn, ta để bạn đi sai đường thì hãy chấp nhận rằng trong tương lai ta chắc chắn mất đi một người bạn. Như thế chính ta là người có lỗi với người bạn của mình.
…Lời cuối cùng mà mình muốn nói là các bạn còn trẻ, các bạn có rất nhiều thứ mà anh chị năm 2, năm 3 không còn giữ được như là ý chí, thời gian, nhiệt huyết, nỗ lực, v.v.v…, các bạn đang nắm trong tay tương lai của mình, hi vọng của bố mẹ cho nên đừng bao giờ lãng phí thời gian của mình, tuổi trẻ của mình.

Hãy luôn nhớ mình là một người trẻ!

You may also like...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.